55 @Lầu Ma Dị Truyện Cuồng Thám tập 148: Bộ Đồ Ác Ma | Trinh thám Điều tra Phá án Hình sự Trọn bộ - 01:02:37. 56 @Lầu Ma Dị Truyện Cuồng Thám tập 149: Bậc Thầy Tội Phạm | Trinh thám Điều tra Phá án Trọn bộ - 01:02:33. 57 Trinh Thám Kinh Dị: Nghi Phạm Bất Ngờ | Cuồng Thám
Chap 43-55 (hết) Ta Với Bốn Vị Cố Tiên Sinh||truyện tranh thuyết minh||ngôn tình | ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ. ngocsondev-26 Tháng Chín, 2022 0. Truyện kiếm hiệp. Ping Lê | truyện tranh đam mỹ qmanga. ngocsondev-25 Tháng Chín, 2022 0. Truyện anime. Lúc đó tôi đã chuyển sinh thành
Chương 129: Thăng thiên chân truyền. Chương trước Chương tiếp. Tùy chỉnh. Tải ebook. Mộng Cầu Chân bị cổ trùng chế trụ, bức đến hai mắt nhắm nghiền, theo sau bị người một đường đưa một chỗ bí ẩn nơi. "Tốt lắm, số 3, ngươi có thể mở hai mắt.". Bén nhọn chói
DANH MỤC SÁCH MỚI THÁNG 7/2019. 1. Ánh hồng Điện Biên = Peo hưa Mường Thanh / Cầm Biêu. - H. : Hội nhà văn, 2018. 2. Bàn hộ : Trường ca dân tộc Dao / Triệu Hữu Lý sưu tầm, biên soạn, chú thích. - H. : Sân khấu, 2018. 3.
Trong hành trình đi lên tự khẳng định vị trí và tầm vóc của mình trong dòng chảy của văn học hiện đại cả nước, văn xuôi dân tộc thiểu số đã và đang giải quyết tốt những vấn đề mang tính bản chất của văn chương như: vấn đề bản sắc dân tộc, mối quan hệ giữa văn học dân gian và văn học thành
Truyện Lạc Long Quân và Âu Cơ chia con, 50 con theo mẹ lên núi, 50 con theo cha xuống biển, giải thích sự kiện dân Việt gồm hai khối chính: người Kinh sinh sống ở đồng bằng và người Thượng sinh sống ở rừng núi. Truyện bánh dầy, bánh chưng biểu dương cái tinh thần thực
a72nRQ. "Sư tôn, ngài xem thứ này đặt ở đây có được không?" Độc Cô Duy Ngã một bên lau mồ hôi, một bên lại hướng Kỉ Tình cười ngốc. Nhìn chiếc đỉnh đồng to lớn gấp đôi cơ thể hắn đang nằm chắn ngang sân nhỏ, mi mắt Kỉ Tình liền không khỏi giật giật. Tiếp tục thu hồi tầm mắt đọc sách, không quên công tâm "Để đó hứng nước mưa đi." "Sư tôn..." Cảm thấy tâm can chịu đến tổn thương, Độc Cô Duy Ngã liền yếu nhược gọi. Nhưng lúc này, một thân ảnh mặc lam y cũng đã từ trên mái nhà buông xuống, hướng Kỉ Tình báo cáo "Sư tôn, mái nhà đã lợp xong rồi." "Vậy sao?" Sau ngày đó ở Nam Bình Thôn, năm sư đồ bọn họ cũng đã cùng nhau quay về Tiêu Dao Đỉnh. Nhưng bởi vì Vọng Minh Cư trước kia đã bị phá nát, nên bọn họ cũng chỉ có thể hợp sức dựng lại một tòa Vọng Minh Cư mới. Hoa Tiểu Bạch cùng Thương Loan cũng không có cùng Kỉ Tình quay về Tiêu Dao Đỉnh. Một kẻ là bởi vì còn phải điều hành tông môn. Một kẻ, thì lại vì ôm chí ngao du thiên hạ, tìm cách đột phá bình cảnh. "Sư tôn, trà đến rồi đây, ngài uống một ngụm cho thanh giọng đi ạ." Lục Dạ bưng theo khay gỗ đi tới, quen đường quen nẻo bắt đầu pha trà cho Kỉ Tình. Kỉ Tình nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm. Quả nhiên, vẫn là loại mùi vị của trước kia, không có gì khác biệt. Lúc này, từ phía sau trù phòng, Độc Cô Vô Song cũng bước ra. Trên mặt hắn vẫn còn hằn sâu vết ác trớ cùng sẹo. Nhưng không chỉ không ảnh hưởng tới dung mạo, trái lại, còn mang theo một loại mỹ cảm kỳ lạ. "Sư tôn, thức ăn nấu xong rồi." Độc Cô Duy Ngã nhìn y đạo. Vẫn là thái độ kiệm lời như trước kia. Nghe vậy, Kỉ Tình liền gật đầu, đem thoại bản đặt lên bàn gỗ bên cạnh, chậm rãi đứng dậy. Kế tiếp, cuộc sống của Kỉ Tình cũng chậm rãi quay về quỹ đạo như trước kia, an nhàn, vô ưu vô lo. Chí ít, là nếu không có một vấn đề nan giải ở đây.... Đêm đến, Kỉ Tình vốn đã định đóng cửa sương phòng lại. Chỉ là, đến khi nhìn thấy bốn thân ảnh chắn ở trước cửa phòng của mình, động tác của y liền không khỏi ngưng trệ "Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi còn đứng đây làm gì?" "Sư tôn..." Bốn tên tiểu tử cùng một chỗ thấp giọng gọi. Giọng điệu nhìn như rất ngoan ngoãn. Nhưng ánh mắt như lang như hổ, nóng bỏng quét qua người y kia, lại đã sớm bán đứng ý nghĩ chân thật của bọn họ. Bởi vì đã chuẩn bị đi ngủ, nên Kỉ Tình ăn mặc cũng rất tùy tiện. Mái tóc buông xõa, phủ xuống eo. Trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh. Có lẽ là vừa tắm xong, nên lúc này, trên người y vẫn còn vương lại hơi nước. Khiến trung y dán sát vào người, gần như có thể nhìn xuyên thấu qua bên trong. Phát hiện ánh mắt của bọn họ, Kỉ Tình mới giật mình bừng tỉnh. Ngay sau đó, lãnh nhan liền không khỏi đỏ lên, lập tức giơ tay che trước người, giận dữ quát "Các ngươi không được nhìn!" "Sư tôn xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nói không nhìn liền không nhìn được chứ." Cố Thừa Trạch mặt không đỏ tim không đập trần thuật. Chỉ là, ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào trên người Kỉ Tình, không rời không bỏ. Cảm thấy trên mặt đang bắt đầu nóng lên, hoài nghi mặt của bản thân e là sắp đỏ bừng lên. Kỉ Tình liền lăng lăng mắt phượng, nắm lấy cửa phòng muốn đóng lại "Các ngươi quay về phòng ngủ đi." Nào ngờ, lúc này, Độc Cô Vô Song lại vươn tay ra, đem ván cửa vịn lại. Ở bên cạnh, Độc Cô Duy Ngã phảng phất đã cùng hắn đạt thành hiệp nghị, ngay lập tức liền chủ động đứng ra nói chuyện. "Sư tôn, bọn ta muốn ngủ cùng với ngài a..." "Nói năng hàm hồ!" Gương mặt rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa mà trướng hồng như sắp xuất huyết. Kỉ Tình chỉ có thể dùng nộ hỏa đến che giấu "Các ngươi không phải có phòng riêng hay sao? Tự về phòng mình ngủ đi!" Đám nghiệt đồ này đúng là càng ngày càng quá quắc, không xem y ra gì nữa rồi. Kỉ Tình nào biết, bộ dạng của bản thân lúc này là có bao nhiêu liêu nhân, dẫn người phạm tội. Khiến ánh mắt bọn họ không khỏi tối lại. Ngay khi y vẫn còn chưa kịp phản ứng, Lục Dạ liền đã vòng ra sau lưng y, từ phía sau đem tay y khống chế lại. Đầu lại tựa lên vai y. "Sư tôn, người ta mới không muốn đâu. Người ta muốn ngủ cùng ngài cơ." Lục Dạ vừa nũng nịu nói, lại vừa phả lên hõm vai Kỉ Tình từng luồng nhiệt khí. "Ngươi...các ngươi..." Chưa để Kỉ Tình nói dứt lời, Lục Dạ liền đã dùng sức đem y lôi đến trên giường. Mà Cố Thừa Trạch cũng rất hiểu ý thuận tay đóng cửa lại. Nhìn thấy bốn tên tiểu tử này phối hợp nhuần nhuyễn như vậy, rõ ràng là đã có dự mưu từ trước, Kỉ Tình ngay tức khắc liền giận xanh mặt, giãy giụa "Các ngươi còn không mau cút ra ngoài. Muốn để bổn tọa đánh gãy chân chó của các ngươi s...ưm..." Độc Cô Duy Ngã bắt lấy cằm Kỉ Tình, không chút báo trước cúi đầu nuốt sạch hết thảy lời muốn nói của y. Hắn cường thế gặm cắn môi y, đem nó chà đạp đến sưng đỏ. Đầu lưỡi lại tách ra khớp hàm của y, vói vào trong, chiếm đoạt hết thảy mật ngọt. "Ưm...nghiệt...đồ..." Kỉ Tình muốn xoay đầu tránh đi, nhưng ngặt nỗi cằm lại bị đối phương giữ chặt. Hơi thở gấp rút, làm khóe mắt của y đều đỏ lên, tựa như sắp khóc đến nơi. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, hành động kế tiếp của Cố Thừa Trạch liền đã làm y hốt hoảng không thôi. "Sư tôn bớt giận. Ta biết ngài sẽ không nỡ đánh gãy chân bọn ta đâu, có đúng không?" Cũng không quản Kỉ Tình nghe hay không nghe, Cố Thừa Trạch liền đã hôn lên sườn mặt của y một cái. Sau đó, lại đưa tay kéo vạt áo lỏng lẻo của y xuống quá vai. Hắn cúi đầu, bắt đầu đặt lên trên da thịt của y từng vết gặm xanh đỏ không đồng đều. Bàn tay hắn cũng luồn vào trong vạt áo y, xoa nắn bên ngực rắn chắc.
Ở lôi đài thứ 10, sau khi bước lên, Lục Dạ liền đã trực tiếp khiêu chiến người bài danh thứ 11 trên Phong Vân Bảng. Đối phương tên gọi Trương Toàn, là người của một cái nhị lưu tông môn. Vũ khí là một thanh phương thiên họa kích. Khi nhìn đến niên kỷ cùng tu vi của Lục Dạ, Trương Toàn cũng không khỏi giật nảy mình. Một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi cư nhiên liền đã vào Trúc Cơ, mặc dù cảnh giới còn chưa kiên cố, nhưng xác thực vẫn rất đáng sợ. Phải biết, bằng tuổi Lục Dạ, hắn ta cũng chỉ mới sơ nhập Luyện Khí kỳ thôi a. Cả hai cũng không có quá nhiều giao lưu, tiếng chuông vừa ngân vang, Trương Toàn liền đã mang theo phương thiên họa kích, trọng trọng đập về phía Lục Dạ. Một tầng huyền băng từ lôi đài dâng lên, đem nhiệt độ xung quanh đều hạ thấp xuống. Chỉ là, khi băng kình sắp chạm tới người Lục Dạ, thì dưới ánh mắt kinh nghi của Trương Toàn, thân ảnh của Lục Dạ lại quỷ dị biến mất. Con ngươi hắn ta lập tức co vào, muốn phản kháng nhưng đã trễ. Trên cổ đâm nhói, cả người hắn ta liền mất đi sức lực, tê liệt nằm trên mặt đất. Không biết từ khi nào, Lục Dạ liền đã đứng sau lưng hắn ta. Trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười thắng lợi. Có chút tiếc nuối nhìn Trương Toàn, tặc lưỡi "Ngươi phạm phải một chút lỗi nhỏ, đó là coi nhẹ người khác." "Tốc độ quá chậm. Nếu thứ ta thoa trên châm là độc dược, thì lúc này ngươi phải thăng thiên rồi." Lục Dạ rút ra một cây chủy thủ gác lên cổ hắn ta. Ra hiệu cho trọng tài tuyên bố kết quả. "Lôi đài số 10, Vọng Minh Cư - Lục Dạ chiến thắng!" Kỉ Tình có bốn đệ tử, mà cả bốn người đều đã thủ thành công bốn chỗ lôi đài. Lúc này, mắt thấy bọn họ còn phải tiếp tục khiêu chiến từng người một nữa, Kỉ Tình cũng không khỏi cảm thấy có chút phiền phức, lãng phí thời gian. Vì vậy, dưới ánh mắt của những người xung quanh, Kỉ Tình liền bất chợt cất lời. Thanh âm không lớn, nhưng lại vừa vặn truyền vào tai của tất cả những người đang ngồi ở đây. "Những kẻ bài danh từ 20 trở lên, đều bước lên lôi đài cùng đánh với bốn người bọn họ đi." Kỉ Tình vừa dứt lời, không nói những người khác, bốn người bọn họ cũng đều giật mình trong giây lát. Nhưng rốt cuộc, cũng không có người phản đối quyết định của y. Rất nhanh, bốn người Độc Cô Duy Ngã liền đã tụ lại ở bên trái của lôi đài. Mà đối diện với bọn họ, thì chính là mười sáu vị thiên kiêu đứng đầu Phong Vân Bảng. 4 vs 16, dù bọn họ có tự tin hơn nữa, thì vẫn không khỏi ngưng trọng. Độc Cô Vô Song chậm rãi rút Thính Xuân Vũ ra khỏi vỏ. Cố Thừa Trạch thì từ trong tay áo lấy ra một cây bút lông, cảnh giác nhìn đám người đối diện. Khi tiếng chuông vừa vang lên, Cố Thừa Trạch liền đã lập tức dùng bút lông ở trong không khí viết lên một chữ 'Thuẫn'. Ngay tức khắc, một vòng bảo hộ trong suốt liền được tạo ra, bao khỏa lấy thân ảnh của bọn họ. Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song lúc này cũng đã cùng bốn tên thiên tài khác triền đấu. Về phần Lục Dạ, bởi vì thân pháp của hắn quá mức nhanh chóng, nên tạm thời cũng không có gặp phải thương tổn gì. Trái lại, còn có thể ở bên cạnh vẩy nước, tạo phiền phức cho đám thiên tài kia. Ở trên đài cao, quan sát tình cảnh bên dưới, Ôn Chấn cũng không khỏi có chút lo nghĩ nhìn sang Kỉ Tình "Sư thúc tổ, để bọn họ đánh nhau như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?" "Không sao." Kỉ Tình khoát tay. Đối với bốn xú tiểu tử nhà mình, y vẫn là rất có lòng tin. Đồng thời, nhìn bọn họ phối hợp ngày càng nhuần nhuyễn, y liền âm thầm gật đầu. Xem ra, về sau có thế thử để bọn họ tổ đội đi lịch luyện. "A..." Thính Xuân Vũ lóe lên lôi điện, đánh xuyên qua thân thể của một tên thiên tài, khiến hắn ta trực tiếp mất đi năng lực chiến đấu. Độc Cô Vô Song cùng Độc Cô Duy Ngã lưng đối lưng, chiêu chiêu trí mạng dần dần ép lui đám người. Trong lúc này, một tráng hán thân cao bảy thước cũng nhân lúc cả hai phân tâm, vác theo đại chùy xông tới muốn đánh lén. Chỉ là, ngay tức khắc, Cố Thừa Trạch liền đã lướt qua người gã, bút lông ở trong không khí viết ra một chữ 'Định', trực tiếp đánh lên lưng gã, khiến gã lập tức cứng ngắc, không thể nhúc nhích. Lục Dạ cũng thừa cơ mà vào, ném một nắm bột phấn thẳng vào mặt của gã. Khiến thân thể cao to kia ầm ầm ngã xuống. Nửa canh giờ, cánh tay Độc Cô Duy Ngã cũng đã tê dại, ngay cả Trường Tương Tư đều không cầm chắc được. Độc Cô Vô Song thì chỉ có thể khom người thở dốc, tuấn nhan lấm tấm mồ hôi. Bản thân Cố Thừa Trạch thì đã sớm cạn kiệt linh lực, trực tiếp ngồi xuống tại nguyên địa, bắt đầu điều tức. Về phần Lục Dạ, hai chân của hắn lúc này đã sớm run lên như cầy sấy, ngồi phịch xuống tại chỗ, động cũng không muốn động. Mà đối diện với bọn họ, chính là 16 cỗ 'thi thể'. Lúc này, toàn trường đã lạnh ngắt như tờ. Đám người trọn vẹn quan sát một trận lôi đài tranh đoạt chiến phấn khích hơn bao giờ hết. Bốn người, lại lấy thực lực quét ngang toàn trường, đem tất cả thiên tài trên Phong Vân Bảng đều treo lên đánh một lượt. "Đánh hay! Đánh rất hay! Ha ha!" "Thanh đao kia nhìn rất quen mắt, chín thành chính là Trường Tương Tư đi a. Người trẻ tuổi này dùng thanh đao đó, xác thực rất có thần vận năm xưa của Hàn Ảnh Chân Quân." "Ài, thiếu niên dùng kiếm kia tên gọi là gì? Là Độc Cô Vô Song có đúng không? Kiếm đạo thiên tài như hắn, e rằng cũng chỉ có Chân Quân mới xứng dạy dỗ." "Hai tiểu tử kia cũng rất không tệ a. Cũng không biết Hàn Ảnh Chân Quân là từ đâu tìm tới đám yêu nghiệt này." "......................." Chỉ là, mặc dù mãn nhãn, nhưng đám người vẫn như cũ rất chờ mong. Trong số bốn người bọn họ, ai sẽ là người trở thành quán quân của Tiên Minh Đại Hội. Thế nhưng, làm đám người hụt hẫng chính là. Bốn vị đương sự hiển nhiên cũng không có ý định sống mái với nhau. "A, không đánh, không đánh, ta đi không nổi nữa rồi, ta nhận thua." Lục Dạ lập tức ôm chân kêu rên. Nối tiếp hắn, Cố Thừa Trạch cũng mở mắt ra, từ trên mặt đất đứng dậy, lắc đầu cười khổ "Linh lực của sư đệ đã cạn, không dám cùng nhị vị sư huynh tranh phong." Lúc này, cố nâng lên miêu đao trong tay, Độc Cô Duy Ngã vừa ôm lấy tay phải, lại vừa nhướng mày nhìn Độc Cô Vô Song. "Không đánh." Độc Cô Vô Song dứt khoát cho ra đáp án. Cẩn thận từng li từng tí đem Thính Xuân Vũ tra lại vào vỏ. Ngữ điệu dù lạnh băng, nhưng lại xen lẫn một tia đau lòng khó phát giác. "Hôm nay đã dùng nó rất nhiều, phải để nó nghỉ ngơi." ".................." Độc Cô Duy Ngã có chút vô ngữ. Chỉ có thể dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn về phía trọng tài đã sớm chết trân kia. Ngữ khí không xác định hỏi "Cái kia...quán quân...giống như chính là ta a?"
Những người khác không phát hiện ra cảm xúc biến đổi của Kỉ Tình. Chỉ có bốn tên đồ đệ thời thời khắc khắc chú ý y, là nhạy cảm phát hiện ra việc này. Lúc này, Ôn Chấn đã tiếp tục trình bày mọi việc "Tử trạng của những người chết này đều vô cùng kỳ quái. Bọn họ tụ tập lại cùng một chỗ với nhau, xung quanh đều không có vết tích đánh nhau." "Tim của bọn họ đều bị moi đi mất, máu tươi trên người cũng bị rút khô. Trở thành một cái xác rỗng. Nhưng dù vậy, trên mặt bọn họ vẫn giữ một nụ cười quỷ dị. Tựa như là đang làm tà thuật, tế tự gì đó." "Đây là huyết tế." So với bọn họ, Kỉ Tình hiển nhiên càng hiểu rõ Thái Ly hơn "Hắn đang muốn dùng tâm cùng tiên huyết của bọn họ đến tẩm bổ chính mình để hồi phục thực lực." "Nhưng hiện tại, chúng ta lại chẳng biết gì về hắn cả, biển người mênh mông, biết tìm hắn ở đâu đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn khôi phục thực lực, đồ sát thương sinh sao?" Câu nói không biết của người nào nói ra, đã nói trúng tim đen của tất cả những người đang ngồi ở đây. Vấn đề nhức nhối này, lệnh bọn họ không khỏi im bặt. Bỗng một lúc sau, giống như nhớ tới việc gì, Không Trần Thánh tăng mới chắp tay đứng dậy, hướng Kỉ Tình từ tốn nói. "Kỉ thí chủ, nếu bần tăng không nhớ lầm, thì trước kia ngài giống như cùng Ma Quân Thái Ly có quen biết a. Nếu ngài có hiểu biết gì về hắn, xin hãy nói ra, để chúng nhân hiểu rõ, cùng tìm cách giải quyết." "Nga, vốn cứ tưởng Ma sư đây chỉ dạy ra bốn đại ma đầu. Không ngờ rằng vẫn còn quen biết với Thượng cổ Ma Quân, đúng là thất kính thất kính a." Trong lúc những người khác đang dò hỏi ý kiến của Kỉ Tình, Cao Hải lại đúng dịp lên tiếng châm chọc Lúc này, chưa để Kỉ Tình làm ra phản ứng, Phượng Tịch liền đã chủ động thay y ra mặt "Cao Hải, phiền ngươi câm miệng lại, bớt nói nhiều một chút đi." Nhưng thời khắc này, bởi vì nhắc tới Thái Ly, nên Kỉ Tình cũng đã chẳng còn tâm tư nào để ý tới Cao Hải. Y thở dài một hơi, âm thanh cũng không lớn, nhưng lại vừa vặn truyền vào tai những người ở đây "Bổn tọa đã từng cùng hắn...như hình với bóng." - Cách đây rất lâu, ở một huyện thành xa xôi ngoài biên giới phía Tây. Có một đôi phu phụ nghèo khổ, bởi vì lấy nhau nhiều năm mà vẫn chưa có con. Cho nên liền dành dụm tiền bạc đi tới trại nô lệ mua về một đứa trẻ sơ sinh. Đứa trẻ lớn lên dưới sự yêu thương, bảo vệ của hai phu phụ. Một nhà ba người mặc dù nghèo khổ, nhưng cuộc sống lại vô cùng hạnh phúc, không lo không buồn. Mọi thứ tưởng chừng như rất tốt đẹp, cho đến ngày nông phụ được chẩn đoán ra bản thân mang thai, thì hạnh phúc cũng triệt để chấm dứt. Khổ sở lắm mới có được nhi tử ruột thịt của chính mình, phu phụ nông gia cũng chỉ mãi lo cho đứa nhỏ này, mà bỏ bê hài tử được nhận nuôi kia. Cuộc sống hạnh phúc chậm rãi tan biến, không còn ai quan tâm chính mình, mỗi ngày chỉ có thể trơ mắt nhìn nghĩa phụ nghĩa mẫu yêu thương đứa trẻ vẫn còn chưa ra đời kia, hài tử liền rất là ủy khuất. Bởi vì gia cảnh bần hàn, nuôi dưỡng hai đứa trẻ cùng một lúc, xác thực là tạo thành gánh nặng rất lớn lên vai phu phụ nông gia. Huống hồ gì, con ruột của bọn họ còn phải may y phục mới, tích góp tiền đi đọc sách, cưới vợ, sinh con,... Cho nên, mang suy nghĩ đau dài chi bằng đau ngắn, nhân lúc cảm tình vẫn còn chưa sâu đậm đến không thể dứt ra được, đôi nông phu này liền quyết định, đem hài tử kia bán trở về trong trại nô lệ. Tựa như từ thiên đàng bị đánh trở về mười tám tầng địa ngục, nam hài làm sao có thể tình nguyện được chứ? Nhưng mặc hắn kêu khóc, van xin, thì vẫn như cũ không thể thoát được hạ tràng của mình. Ở trong trại nô lệ, mỗi ngày hắn đều chờ mong phụ mẫu tới đón chính mình. Nhưng tiếc rằng, hắn lại không chờ được đến ngày đó. Bởi vì dưới những cơn đòn roi của những kẻ ở đây, nam hài đã kết thúc sinh mệnh yếu ớt của mình. Hắn vĩnh viễn cũng không đợi được hai người gọi là phụ mẫu kia. Nam hài chết, nhưng quái dị chính là, cái bóng của hắn, thế mà lại sống dậy! Nó có tư duy, suy nghĩ của chính mình, mặc dù đầu óc còn đơn thuần hơn cả trẻ con. Nó tựa như một cái u linh không có thân thể, bắt đầu mang theo chấp niệm của nguyên chủ đi tìm phu phụ nông gia kia. Âm Ảnh cứ đi mãi, quay trở về ngôi nhà trong trí nhớ. Lúc này, nông phụ cũng đã sớm sinh hài tử ra xong. Là một nam hài kháu khỉnh, nhất thời liền trở thành bảo bối của bọn họ. Hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh bọn họ, nhưng không ngoại lệ, đều bị đương làm không khí. Bởi vì bọn họ đều không nhìn thấy hắn. Bất đắc dĩ, Âm Ảnh chỉ có thể tìm cách nhập vào trong một chiếc khăn tay bay đến chỗ bọn họ, muốn mượn cơ hội này chứng tỏ sự tồn tại của mình. Thế nhưng, việc làm của Âm Ảnh, lại mang đến hậu quả trái chiều. Khiến hai phu phụ nông gia bị dọa sợ không nhẹ, trực tiếp đem hắn đi đốt. Âm Ảnh chết một lần, nhưng lại không biết mệt mỏi, cố gắng để bọn họ chấp nhận mình. Từ việc chui vào trong giày dép, y phục, cho đến vật dụng trong nhà. Ý nghĩ của hắn, là thiện. Tâm của hắn, lại càng là chí thiện. Nhưng hành động của hắn, lại là vô duyên vô cớ gây ra sai lầm không đáng có. Tình cảm chân thành nhất, mỗi lần đều bị người hung hăng giẫm nát. Không ngoại lệ đều khiến đối phương ghê sợ, mạt sát. Tâm tư đơn thuần của Âm Ảnh cũng bắt đầu xuất hiện vặn vẹo. Hắn thống hận hết thảy mọi thứ tốt đẹp trên đời này, cũng như những kẻ có được hạnh phúc. Bởi vì hạnh phúc cùng tốt đẹp, chính là thứ cả đời của hắn đều không cầu được. Hắn giết hài tử của đôi phu phụ đó. Khiến bọn họ nổi điên mà song song tự sát. **Càng về cuối plot twist sẽ càng thêm dày đặc. Các tình iu nhớ cài chặt quai nón, đảm bảo an toàn cho chính mình nha.
Đôi mắt của mỹ nhân trong tranh lạnh lẽo như sương, thanh triệt mà đen tuyền. Rõ ràng là tư thế vô cùng lệnh người mơ màng, nhưng cố tình, gương mặt lại thanh lãnh cao quý không thôi. Tựa như nảy sinh một tia dục niệm trước mặt y cũng đều là đang làm bẩn y. Khỏa tim đang đập thình thịch cũng chậm rãi lắng lại. Nhưng Cố Thừa Trạch vẫn cố nuốt vào một ngụm khí, vịn lấy vách tường đứng dậy. Vốn là muốn đem bức họa không nên tồn tại này vò nát. Nhưng khi xuống tay, trong lòng hắn vẫn là dâng lên cảm xúc không nỡ. Rốt cuộc cũng không hạ thủ được, hắn chỉ có thể đem bức họa cuộn tròn, giấu vào ống đựng tranh dưới giường của mình. Một lúc lâu sau, Cố Thừa Trạch mới có thể lần nữa ngồi vào chỗ, tiếp tục vẽ tranh. Chỉ là, theo từng bức họa được vẽ xong, mồ hôi trên trán Cố Thừa Trạch liền ngày càng dày đặc, cuối cùng triệt để ôm đầu ngồi gục trên bàn, xung quanh là một đám giấy nháp bị vò thành từng viên tròn. Cố Thừa Trạch há miệng thở dốc, cảm thấy bản thân nhất định là có bệnh rồi. .............................. Chiều hôm đó, từ trong tay Cố Thừa Trạch nhận lấy một xấp xuân cung đồ, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã liền có phần kỳ quặc. "Tam sư đệ, tại sao những nữ nhân này nếu không phải là quay mặt sang nơi khác, hoặc là gương mặt bị tóc che khuất, thì cũng đều là đeo mạn che mặt vậy a." "Sư đệ bất lực, xin sư huynh thông cảm cho." Cố Thừa Trạch rầu rĩ nói, tựa như là người bình thường thức đêm ba ngày không đi ngủ. Hắn không phải là không vẽ được mặt của người trong tranh. Chỉ là, mỗi lần vẽ đến mặt, bất kể kẻ đó là nam hay nữ, hắn đều sẽ tựa như là bị ma quỷ ám ảnh, không khống chế được mà vẽ ra gương mặt của sư tôn. Thậm chí, hắn còn cố tình sửa lại gương mặt một chút. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ vào, thì vẫn như cũ có thể phát hiện được hai, ba phần thần vận của y... Vì sợ hãi Độc Cô Duy Ngã phát hiện, nên hắn cũng chỉ có thể làm ra hạ sách này, cố tình không vẽ mặt của người trong tranh. Nhìn Cố Thừa Trạch mệt mỏi như vậy, hơn nữa bản thân cũng vô cùng hài lòng với những bức xuân họa này, chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi. Nên Độc Cô Duy Ngã liền cười nói "Không sao, đa tạ sư đệ, đệ đi nghỉ sớm đi." - Một ngày này, Tiêu Dao Đỉnh đón một vị khách không mời mà đến. Mới sáng sớm, một chiếc thần chu sa hoa liền đã dừng lại trên bầu trời, gióng trống khua chiêng, tựa như sợ người không nhận ra sự hiện diện của mình. Kỉ Tình đứng trên Đỉnh Tiêu Dao, ngẩng đầu nhìn từng lá cờ thất thải thêu hình kính hoa thủy nguyệt lồng vào nhau. Cùng hai chữ Nguyệt Hoa to lớn rực rỡ. Rất nhanh, một thân ảnh liền đạp lên tầng tầng cánh hoa, tựa như tiên tử từ trên cửu trọng cung bước xuống. Nâng gót sen đi tới trước mặt Kỉ Tình. "A Tình, biệt lai vô dạng a." Bộ dạng của Thẩm Mị Nhi lúc này vẫn cùng sáu năm trước giống nhau như đúc, phong hoa tuyệt đại. "Ngươi tới đây làm gì?" Thái độ Kỉ Tình có chút bất thiện, không chút che giấu sự không mừng trên mặt mình. Ngón tay khẽ điểm điểm lên ngực y, Thẩm Mị Nhi liền khẩu khí như lan nói "Đương nhiên là đến thăm chàng rồi. Một ngày không gặp như cách ba thu a. Huống chi ta đã không gặp chàng sáu năm." "Ân, đây là Tiêu Dao Đỉnh sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là thiên hạ đệ nhất phúc địa a." Nhìn xem xung quanh, Thẩm Mị Nhi liền vô cùng tự nhiên đi vào trong. Cũng không biết là nàng đã dùng thuật pháp gì mà có thể trực tiếp đi thẳng, không nhìn sát trận y bày ra. "Nơi này gọi là Vọng Minh Cư à? Ta vẫn còn nhớ, ngày đó ở Tiên Minh Đại Hội, mấy đồ đệ của chàng giống như là tự xưng như vậy." Cười nói, Thẩm Mị Nhi cũng không chút kiêng nể bước qua cổng lớn Vọng Minh Cư. Mi mắt trực nhảy, Kỉ Tình liền nghiến răng hỏi "Thẩm Mị Nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" "A Tình, ta chỉ là đến đây tá túc một thời gian mà thôi, chẳng lẽ chàng lại nhỏ mọn đến mức không đồng ý sao?" Lúc này, Thẩm Mị Nhi cũng đã tiến vào trong nội viện. Tình cờ liền bắt gặp Cố Thừa Trạch đang lau chùi ngói trên mái hiên. Ngay tức khắc, ánh mắt của nàng liền thật sâu bị hấp dẫn, cứ vậy thẳng lăng lăng nhìn hắn. Thiếu niên này, thật sự là quá mức mỹ lệ. Dù cho là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như nàng đây, cũng đều có chút tự thẹn không bằng. Tựa như là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên đời, không chỗ soi mói. "Sư tôn, ngài..." Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Thừa Trạch liền mỉm cười ngẩng đầu. Một khắc này, tựa như gió cuốn tuyết hoa, Thẩm Mị Nhi cũng không khỏi nhìn đến ngây dại. Vốn đang cười, nhưng đợi khi nhìn thấy Thẩm Mị Nhi đang đứng bên cạnh Kỉ Tình. Ý cười trên mặt Cố Thừa Trạch liền cứng lại, tựa như phủ lên một tầng băng sương. Khăn lau trong tay cũng bị ném ngược vào trong xô nước. Bản thân lại thả người từ trên mái nhà phi xuống. "Sư tôn." Ánh mắt Cố Thừa Trạch lúc này khi nhìn về phía Thẩm Mị Nhi cũng mang theo một chút địch ý như có như không. Lúc này, ba tiểu tử khác cũng cùng lúc xuất hiện, đứng ở bên cạnh Kỉ Tình. Tràng diện này có chút giống như một bầy dã lang bao vây con mồi, nhe nanh múa vuốt. Chỉ là, Thẩm Mị Nhi lúc này đã sớm bị đám thiếu niên phong thần tuấn lãng này làm mê muội. Làm gì còn có tâm trạng để ý tới thái độ của bọn họ chứ? Đương nhiên, ngoại trừ nàng ra, ở đây còn có Kỉ Tình EQ thấp là không nhận ra dị dạng của đám đệ tử. Y càng bận tâm hơn chính là ánh mắt sáng rực của Thẩm Mị Nhi khi nhìn chúng đồ đệ của mình. Đối với tính cách của Thẩm Mị Nhi, y so với ai khác cũng càng hiểu rõ. Cho dù dùng đầu gối cũng có thể đoán được, nàng nhất định là đánh chủ ý lên người đệ tử của y! "Thẩm Mị Nhi, nơi này không chào đón ngươi." Trầm giọng, Kỉ Tình không chút khách khí đuổi khách. Chỉ là, da mặt Thẩm Mị Nhi so với y tưởng tượng còn phải dày hơn rất nhiều. Căn bản là nghe không lọt lỗ tai những gì y nói, tùy tiện hướng về tây viện đi tới. "Ta chỉ ở đây vài ngày thôi. Chàng không cần để ý ta đâu, thân ái."
ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ