Theo thống kê, hàng năm nước ta có tới hơn 70.000 người chết bởi các vụ giết người. Giang Ngạn Tuyết cũng rất "vinh dự" được đóng góp thêm vào số liệu. Có bốn loại động cơ giết người: Vì yêu sinh hận, báo thù, tham tài và ngộ sát.
Chuyện người chết hàng ngày có lẽ rất bình thường bởi vì ngày nào chẳng có người chết. Nhưng chuyện một gia đình có đến 4 người đàn ông đã chết, trong đó ba cậu con trai lần lượt chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, xong còn mất trùng một ngày thì chắc hẳn nó
Buổi học 2 chủ yếu về việc xử lý nhưng câu đã rõ nghĩa nhưng dịch chưa chuẩn. Mọi người cần để ý 5 từ cơ bản là "đối" "tại" "vì" "đem" "hướng". Người ơi "đối" "tại" làm chi. "Vì" "đem" "hướng" "bất" bỏ ngay tôi nhờ. 5 lỗi VP
Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung. 4m lượt đọc. Bất Hủ Phàm Nhân. 252k lượt đọc. Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc. 22k lượt đọc. Phúc Trạch Hữu Dư Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày. 21k lượt đọc. Đào Viên Tương Ngộ
Tiếp đến là trận "lụt hồng thủy" 40 ngày đêm ở Trung Quốc nhấn chìm hàng trăm ngàn ngôi nhà, khiến cho hàng ngàn người chết, đó là chưa kể đến lũ lụt ở các tỉnh miền Trung Việt Nam làm chết hàng trăm người, và cuộc chiến tàn sát nhau vì màu da sắc tộc trên nước Mỹ. Vượt lên trên các thảm họa kia là thảm họa Covid 19.
14 địa điểm chịu ảnh hưởng tiêu cực nhất từ biến đổi khí hậu. Venice thơ mộng, rừng Amazon rộng lớn hay chốn thiên đường Maldives chính là những địa điểm có nguy cơ biến mất trước những tác động ngày càng lớn của biến đổi khí hậu. Một con cá voi bằng cả
a13K.
Đời này, nàng tên là A Nghiên, chỉ là một cô nương nông thôn bình thường. lúc này nàng đang theo Bành nhị nương ở nhà cách vách, đứng trước một đại môn màu đỏ thắm, chờ đợi một kỳ ngộ bất ngờ. Vài năm nay tình huống trong nhà nàng không tốt, mấy ngày trước Bành nhị nương giới thiệu một công việc làm nữ đầu bếp, nói là hôm nay tới thử xem. Hiện giờ đã vào thu, áo ngắn trên người nàng có vẻ đơn bạc. Huống chi đây là áo từ năm ngoái, năm ngoái rộng thùng thình, năm nay đã ngắn, càng làm cho nàng toàn thân rét run. Nàng ôm cánh tay, chà xát qua lại, nhịn không được hỏi Bành nhị nương “Chúng ta lúc nào có thể vào a? Này đều sắp chết rét...” Bành nhị nương lườm nàng một cái, trách mắng “Đây là đại gia, không phải như thôn chúng ta, ngươi không có quy củ như thế, không được ôm cánh tay, trông hạ tiện, không phóng khoáng.” A Nghiên nghe lời gật gật đầu. Bành nhị nương nhíu lông mày thở dài, tuy nói A Nghiên này coi như là nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng cô nương này ngốc làm việc gì lúc nào cũng ngốc làm cho nàng không tưởng được, tỷ như hiện tại. Cô nương bình thường đi tới nơi này, một nơi xa lạ lại khí phái, không phải là nên câu nệ cẩn thận sao, nàng lại không có bộ dáng cô nương gia. Vốn định nói vài lời đâu, bất quá nghĩ tới nàng ấy mê muội hai mươi lượng bạc, vẫn là quyết định đối nương tốt một chút với cô ngốc này đi, dù sao nàng ấy cũng sống không được vài ngày nữa. Đúng lúc này, cửa nhỏ bên cạnh cửa chính màu son mở ra, một người trung niên ngẩng đầu từ trong khe cửa đi ra. Hắn toàn thân đều trắng trẻo mập mạp, mặt càng giống một cái bánh bao mới ra nồi, trên đầu bọc một cái khăn bạc, mặc trên người một thân áo bào trắng, toàn thân chỉ có một chữ hình dung trắng. Người trung niên này là biểu cữu của Bành nhị nương, nhìn nhìn A Nghiên, ngược lại thật hài lòng, tiểu cô nương thủy linh thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn cũng không phải là người ở bẩn. Hắn nói với A Nghiên “Đến đây tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Mấy tuổi? học được tay nghề làm điểm tâm từ nơi nào? Trừ điểm tâm, biết làm chút ít cái khác?” A Nghiên nháy mắt mấy cái, tiến lên “Ta tên là A Nghiên, ở thôn Ngưu Thung Tử, cách vách nhà nhị nương, hai tháng ba ngày nữa là tròn mười lăm. Tay nghề này ta là đến hiệu ăn trên trấn học được, biết làm điểm tâm, biết làm rau, biết làm một ít đồ ăn, còn biết nấu canh.” A Nghiên nghiêm túc chăm chỉ trả lời vấn đề từ đầu chí cuối. biểu cữu này nghe thấy phi thường hài lòng, vỗ đùi “Ai nói ngươi ngốc đây? Này không phải là một khuê nữ rất cơ trí thông minh sao, xem này mồm miệng lanh lợi, đôi mắt cũng sạch sẽ, tay cũng trắng nõn, hảo, thật tốt!” nghe được lời này A Nghiên choáng váng, nghiêng đầu nhìn biểu cữu, trong lòng tự nhủ đây là tuyển đầu bếp sao? Nhưng biểu cữu căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng “A Nghiên a, về sau ngươi đi theo ta đi, làm đồ đệ ta, ta vốn họ Hàn, người ta cho ngoại hiệu là Hàn Đại Bạch, ngươi về sau gọi ta là Đại Bạch Thúc đi.” A Nghiên thanh thúy vang dội kêu “Đại Bạch Thúc!” Hàn Đại Bạch cực kỳ hài lòng “Đi một chút nào, cùng đại thúc về phủ.” Bành nhị nương có chút sững sờ, nàng vốn đang sợ biểu cữu ghét bỏ A Nghiên đâu, không nghĩ tới thế nhưng còn khen nàng ấy? Khen cái gì? Cơ trí thông minh lanh lợi lại trắng nõn? Bành nhị nương ngơ ngác nhìn A Nghiên theo biểu cữu mình đi vào trong, gấp rút đuổi theo “Biểu cữu, A Nghiên, chờ ta a!” Nàng thật vất vả có thể trà trộn vào phủ đệ này xem qua thế nào, sao có thể bỏ qua cơ hội này đâu. Biểu cữu nhìn nàng một cái, có ý không vui “Ngươi vào làm cái gì?” Bành nhị nương hai mắt mở to, cuối cùng mới phản ứng, vội nói “A Nghiên không biết gì, vừa mới đến, ta sợ nàng bị dọa, lúc nào cũng phải đi theo chăm sóc nàng.” Biểu cữu thấy A Nghiên mắt to trong trẻo không nói lời nào, miễn cưỡng đồng ý “Được, ngươi cũng vào đi, bất quá không được nói lung tung!” Bành nhị nương vội vàng gật đầu. Đi vào này trong phủ, Bành nhị nương liền có chút hoa cả mắt, trong phủ côn trùng kêu vang, chim hót véo von, khắp nơi là hoa là cỏ, nước suối sông ngòi cầu nhỏ, còn có nhà lợp ngói lưu ly, lan can bạch ngọc. Bành nhị nương tay không biết để vào đâu, chân cũng có chút run lên. Quý nhân chính là quý nhân, chỗ ở so với thanh lâu ở trên trấn bọn họ còn đẹp hơn đâu! Bành nhị nương nhìn về phía A Nghiên, nhắc nhở lần nữa “A Nghiên kia, ngươi nhìn này, trong phủ thật sự giống chỗ thần tiên ở trên trời, ngươi cũng không nên ngốc nữa.” A Nghiên gật đầu “Ta biết rõ.” Trong lòng nàng rõ ràng đây cũng không phải là chỗ vờ ngớ ngẩn, không cẩn thận, mạng nhỏ liền không còn. Bành nhị nương thấy nàng bộ dáng đương nhiên, trong lòng có chút không thích, suy nghĩ một chút lại hỏi “Ngươi xem tòa nhà lớn như thế, ngươi có thể sợ hãi không, nếu sợ thì có thể nói với ta.” A Nghiên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói “Không sợ.” Bành nhị nương gượng cười “Ha ha, không sợ thì tốt.” Đến lúc này, trên mặt nàng đã thật không còn tốt. A Nghiên lại hồn nhiên chưa phát giác ra. Hàn Đại Bạch bên cạnh lại không chú ý tới, trực tiếp dẫn A Nghiên đi nhà bếp phía sau. Bành nhị nương một mình đứng ở nơi đó, xem xung quanh thị vệ đứng thẳng cao ngất, lập tức có chút hoảng hốt, vội vàng muốn đuổi kịp, ai biết vừa lúc đó, một người đột nhiên đứng ở trước mặt nàng. Nàng liếc mắt một cái, đối phương mang một cái mặt nạ sắt cụ, trên mặt nạ mở ra hai cái mắt, một đôi nhãn tình phát ra ánh sáng âm trầm nhìn chằm chằm nàng. ”A - - có quỷ a!” Tiếng thét chói tai hoảng sợ vạn phần. A Nghiên đi theo Hàn Đại Bạch đến phòng bếp, vừa đi đến cửa, liền có chút buồn bực. Nàng quan sát từ trong ra ngoài một phen “phòng bếp này thật sạch sẽ!” Đây là phòng bếp sạch sẽ nhất nàng từng thấy, so với phòng ở nhà bọn họ còn muốn lớn hơn vài lần, rộng lớn sáng ngời, đá bạch ngọc xây thành bếp lò, phía trên tất cả đều là đá bạch ngọc. Để cho người ngạc nhiên là, màu trắng kia thật giống tuyết mới rơi. Thấy thế nào cũng không giống một cái phòng bếp. Hàn Đại Bạch vội vàng ngăn cản nàng lại, không cho nàng đi vào, lại là chào hỏi một người thiếu niên bên trong “Hà Tiểu Khởi ngươi lại đây, cầm một bộ tân bao chân mới đưa cho A Nghiên.” A Nghiên liền nhìn sang, có một người thiếu niên mặc áo choàng màu vàng nhạt, mặt mày thanh tú đẹp mắt, trả lời, mở ra một cái ngăn tủ màu đỏ sậm bên cạnh, từ bên trong lấy ra một xấp vải lụa màu trắng, sau đó đi đến trước mặt A Nghiên. A Nghiên có chút kinh ngạc nhìn nhìn Hàn Đại Bạch. Hàn Đại Bạch giải thích “ Cửu gia chúng ta không thích trong phòng bếp bẩn thỉu, phàm là chúng ta đi vào, cũng phải đeo lên cái bao chân này.” A Nghiên lập tức hiểu được, gật gật đầu, tiếp nhận cặp bao chân kia. Cặp bao chân kia nguyên liệu thật là tốt, A Nghiên cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, cuộc đời nàng cũng chưa từng mặc y phục tốt như thế đâu. Nàng lập tức nhớ tới nương thân làm một cái yếm nhỏ cho mình, nguyên liệu kia so với cái này có thể kém xa đến mười đầu trâu, đây thật là so trên trời và dưới đất. Nàng có chút tiếc nuối “nguyên liệu này mang lên chân sao?” Người thiếu niên gọi là Hà Tiểu Khởi quét mắt nhìn A Nghiên, mắt lộ ra xem thường “Không có kiến thức.” Hắn mất hứng lầu bầu “Đại Bạch Thúc, đây vừa nhìn chính là thổ nha đầu nông thôn, về sau Cửu gia biết rõ, chắc chắn phát hỏa, thực sự muốn làm cho nàng...” Hắn lời nói mới nói nửa đoạn, Hàn Đại Bạch bên cạnh kia liền mất hứng. Muốn trách thì mấy ngày hôm trước, ngoại sinh nữ Bành nhị nương nhà hắn đưa cho hắn một phần điểm tâm, ai ngờ điểm tâm này lại bị nhầm lẫn trở thành điểm tâm làm cho Cửu gia nhà hắn, trực tiếp bưng đi. Cửu gia ăn, lại khó được gật đầu nói không tệ. Vì hiện thời Hàn Đại Bạch đây là sơ suất không ngờ, nhất định phải đem tiểu nha đầu nông thôn này đưa tới phòng bếp hỗ trợ. Vì vậy hắn trừng mắt liếc Hà Tiểu Khởi “Không cho nàng thử xem, vậy làm sao bây giờ? Nếu không ngày khác Cửu gia phiền muộn, trực tiếp đem chúng ta kéo ra ngoài chém chết?” Vốn dĩ A Nghiên đang vuốt miếng lụa trắng trơn mượt trong tay, lòng tràn đầy vui sướng hướng đeo lên chân, lúc này, chữ “chết” trong “Chém chết” chui vào tai nàng, động tác nàng bỗng chốc cứng ngắc lại. Đờ ra trong chốc lát, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, đầu tiên là run rẩy nhẹ nhàng biên độ nhỏ, tiếp theo là run sợ lợi hại trên phạm vi lớn như rét run cả người, cuối cùng chỉ nghe “phù phù” một tiếng, nàng trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Hàn Đại Bạch sợ hết hồn, vội vàng đỡ nàng dậy “A Nghiên, ta còn chưa để cho ngươi bái sư, ngươi sao lại quỳ xuống trước?” A Nghiên mím miệng, trong đôi mắt to sáng ngời trong suốt, nước mắt rưng rung. Nhìn khuôn mặt trắng non mềm nhỏ nhắn, xem bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương tội nghiệp kia, Hàn Đại Bạch tâm đều tan ra, vội vàng kéo nàng lên “A Nghiễn ngươi làm sao? Không phải là sinh bệnh chứ?” A Nghiên trong lòng biết rõ sao lại thế này, nỗ lực giãy dụa đứng lên, nâng tay lau nước mắt nói “Đại Bạch thúc, ta không nghe nổi chữ “chết”...” Nghe một lần chử “chết”, nàng liền cả người run rẩy, không thể tự kìm chế. Hàn Đại Bạch lúc này thật sự là mạc danh kỳ diệu, bất quá hắn vẫn an ủi A Nghiên “A Nghiên đừng sợ, Cửu gia chúng ta cũng hiểu đạo lý, chỉ cần chúng ta làm ra đồ ăn hắn vừa lòng, chúng ta sẽ không phải chết.” Nhưng A Nghiên nghe được tiếng “chết” thứ hai, lập tức càng sợ, môi cũng bắt đầu run rẩy, nàng định nói với Hàn Đại Bạch ngươi không cần nhắc lại chữ “chết” nữa, nhưng môi run đến mức căn bản không thể điều khiển. Hà Tiểu Khởi bên cạnh nhìn đến ngây người, trừng A Nghiên một cái “nha đầu này đầu óc cũng không bình thường!” Hàn Đại Bạch lúc này cũng cảm giác có điều gì không thích hợp, bất quá nghĩ đến nàng làm ra điểm tâm kia, đành phải chịu đựng hiếu kỳ dụ dỗ nàng “Đừng sợ đừng sợ, không nói, chúng ta làm điểm tâm nhanh lên, Cửu gia bên kia đang chờ đâu!” A Nghiên nghe thấy làm điểm tâm, lập tức hít sâu vài cái, để thân thể của mình chậm rãi bình tĩnh trở lại, môi không run nữa, đi đứng cũng không run nữa. Một lát sau, nàng khôi phục bình tĩnh, gian nan mấp máy môi dưới “được, chúng ta làm điểm tâm đi!” Hàn Đại Bạch vội vàng nháy mắt với Hà Tiểu Khởi, để hắn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. A Nghiên thay bao chân, mặc áo nấu ăn chuyên dụng bằng lụa trắng trung trong phòng bếp, lúc này Hà Tiểu Khởi bưng tới một cái chậu sáng ngời, hiện ra ngân quang. A Nghiên nhìn nửa ngày, cuối cùng hiểu được đây là một cái chậu bạc. Nàng có chút kinh ngạc, làm một cái bồn bạc tốn bao nhiêu bạc a? Sợ là phú hộ trên trấn có tiền nhất cũng không làm nổi đi? Nhưng bây giờ, lại dểđầu bếp nữ dùng cái này rửa tay? Hà Tiểu Khởi khinh bỉ nhìn nàng một cái “nha đầu nông thôn không có kiến thức, nhanh rửa tay, rửa sạch sẽ mới có thể làm điểm tâm.” Hắn giọng nói cũng không tốt, bất quá A Nghiên hồn nhiên không thèm để ý, nàng nhìn nhìn xà phòng bên cạnh một cái, xà phòng đẹp mắt lại tinh xảo, đặt trong một cái hộp bạc. Hà Tiểu Khởi nhếch miệng “Đây là xà phòng thơm, cho ngươi rửa tay.” A Nghiên đến lúc này đã không có gì để kinh ngạc, nàng nghiêm túc gật đầu, dùng xà phòng thơm rửa tay trong chậu bạc. Rửa tay xong rồi, Đại Bạch Thúc tới, bảo A Nghiên làm lại loại điểm tâm lần trước “Chính là điểm tâm lần trước ngươi làm cho nhị nương, nhị nương ngươi đưa tới chỗ ta bên này, ngươi lại làm một phần đi?” A Nghiên hồi tưởng lại, nháy mắt mấy cái, cuối cùng hỏi Đại Bạch Thúc “Nhưng ta làm cho nhị nương điểm tâm gì a?” Như là thật sự có chuyện này nhưng nàng cũng không nhớ nổi ra sao. Đại Bạch Thúc... Hà Tiểu Khởi...
Sống trên đời đã chín kiếp người, hắn lúc nào cũng ra tay tàn độc với nàng, khiến nàng lúc nào cũng sợ hắn sẽ lặp lại hành động kinh hoàng đó một lần này thoát khỏi cửa ải gian nguy, nàng muốn lấy mạng của hắn để đền bù những nỗi khổ mà nàng phải gánh chịu trước kia. Nhưng nhìn vào sự cưng chiều vô hạn của hắn, sự dịu dàng của hắn chỉ dành riêng cho một mình nàng, sự kiên cường lại vỡ òa tứ tung thành trăm ngàn mảnh. Yêu rồi! Nàng đã trót yêu hắn mất rồi? Nàng biết phải làm sao đây?Nàng sợ hắn. Sợ hắn sẽ tiếp tục giết chết nàng. Sợ hắn tàn nhẫn mà lại bỏ rơi nàng như những kiếp trước. Đối mặt với tình yêu và lòng thù hận, nàng không biết mình phải lựa chọn con đường nào. Nàng muốn rời xa hắn, chạy trốn khỏi hắn, nhưng hắn lại luôn bảo hộ nàng trong vòng tay đã từng hãm hại nàng vô số lần kia. Nàng không muốn đối mặt với dòng chảy của thời gian!
Ninh Phi yên lặng nhìn chằm chằm A Nghiên, thật lâu sau, hắn cũng nở nụ khàn khàn nói “Không sai, ta sở dĩ trở thành bộ dáng hiện tại, là vì bị lửa đốt, hơn nữa còn ở trên một ngọn núi.”A Nghiên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn thế nhưng thừa nhận như ngờ kế tiếp Ninh Phi lại tiếp tục nói “Ta lúc trước bị lửa thiêu là vì cứu một tiểu cô nương. Đáng tiếc ta không thể cứu được, chính mình còn bị bỏng.”A Nghiên nghe thế, sợ ngây người, nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nỗ lực muốn từ trên mặt hắn bị che kín tìm ra một chút dấu vết để lại, từ trong cuộc đời bảy lần mất đi, tìm dấu vết người này. Nhưng con ngươi hờ hững bình tĩnh kia thật sự là xa lạ mờ làm thế nào cũng nghĩ không ra người này là nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn, chẳng lẽ hắn bị bỏng là vì mình? Là mình liên lụy hắn trở thành bộ dáng như vậy?Lúc đầu nàng khiếp sợ, rốt cục trấn định xuống, há mồm định hỏi hắn, nhưng Ninh Phi lại lạnh nhạt nói “Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, nhưng ta sẽ không nói. Nói ra cũng vô dụng.”A Nghiên vốn muốn mở miệng đành ngậm Phi tiếp tục nói “A Nghiên.”Hắn trực tiếp gọi tên của nàng —— rõ ràng trước kia hắn cũng xưng hô mình là Cố cô nương hoặc là Cố phu gọi như vậy, trong lòng A Nghiên ẩn ẩn rung động, nàng nhất thời minh bạch, dù mình nhớ được hay không, người này vẫn đã quen biết mình từ lâu. Trước kia nhất định là biết Nghiên ý thức được cái gì, hơi hơi nắm chặt tay, chờ hắn nói Phi nhìn A Nghiên, khó được nở nụ cười “A Nghiên, ta nghĩ ngươi hiện giờ cũng đã biết một ít. Tuy có chút việc, ngươi sợ là khó có thể lĩnh ngộ được ngày. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta không có ác ý với ngươi”.A Nghiên cắn cắn môi, gật đầu “Đúng. Ta vừa mới hiểu được, từ đầu lúc gặp nhau, ngươi kỳ thật luôn luôn có ý bảo hộ ta, giúp đỡ ta.”Trong con ngươi đen hờ hững của Ninh Phi có sắc thái ôn hòa “A Nghiên, rời khỏi nơi này đi, rời khỏi Tiêu Đạc đi.””Ngươi cũng muốn ta rời khỏi hắn?”A Nghiên ngửa cổ, nỗ lực muốn từ trong mắt Ninh Phi tìm được manh mối.”Đúng, ngươi phải rời khỏi hắn.” Ninh Phi ngừng lại “Ở lại bên hắn, cuối cùng ngươi nhất định sẽ bị thương tổn.””Hắn, hắn về sau sẽ thế nào?”A Nghiên kỳ thật đã mê mang, Tiêu Đạc không phải người bình thường, kiếp trước hắn là một thanh này tuy rằng không thể tưởng tượng được, nhưng so với nàng có trí nhớ bảy đời càng không thể tưởng tượng sao?Huống chi Sài đại quản gia sắp chết, Sài đại quản gia cũng nói như vậy, nay Ninh Phi cũng nói như Phi rũ mắt xuống, thản nhiên nói “Ngươi sẽ chết.”Sẽ chết?tâm A Nghiên bỗng chốc căng là chết sao? Vẫn là chết sao?Nàng còn tưởng rằng, lúc này đây sẽ có chút bất đồng, nàng đã ở bên Tiêu Đạc lâu như vậy, vài lần suýt chết đi, vẫn có thể hóa nguy thành an, hơn nữa Tiêu Đạc không phải rát yêu mình sao. Mình cũng thích Tiêu Đạc. Như vậy, không phải hẳn là Tiêu Đạc sẽ bảo hộ mình, sau đó mình an ổn vượt qua cả đời sao?Ninh Phi ngẩng đầu nhìn A Nghiên, thấy trên mặt A Nghiên có do dự và không đành lòng, không khỏi thở dài “Ta biết, ngươi thích Tiêu Đạc, nhưng A Nghiên ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi trước kia cũng từng thích hắn, cuối cùng kết cục là gì?”A Nghiên vừa nghe, nhất thời hiểu rõ hắn nói lần nàng làm đại phu kia. Nàng là đại phu, độc chết hắn, cuối cùng cũng hại chết vẫn nên rời khỏi Tiêu Đạc sao, rời khỏi Tiêu Đạc, kiếp này vĩnh không gặp nhau, chỉ có như vậy, mới giữa được mạng sống sao?ngực nàng khó chịu, khó chịu đến mức yết hầu cũng bắt đầu dật dật, toàn bộ thân thể bắt đầu cứng đờ, biến thành một tảng luyến tiếc bây giờ, nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ chẳng những là thích, so với thích còn nhiều một hình như đã yêu nam nhân kia, nam nhân bảy lần nàng đều vì hắn mà hầu nghẹn ngào, lúc lên tiếng có chút phát run “Vì sao?”Nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nói giọng khàn khàn “Ngươi có thể nói với ta vì sao hay không? Ta biết trước đây vài lần đều có người tận lực làm ra.”Nàng cố ý không nói ra ai làm.”Nếu lúc này bài trừ chướng ngại đó, nếu người xấu kia chết đi, có phải ta sẽ không phải chết hay không?”Ninh Phi thở dài “A Nghiên, ngươi sở dĩ chết bảy lần, không phải bởi vì Sài Hỏa âm thầm hại ngươi. Tuy rằng hắn quả thật cũng hại ngươi, nhưng cũng bởi vì hắn thuận theo thiên ý, ngươi mới có thể chết. Nếu ngươi không đáng chết, hắn dù tận lực hại ngươi, ngươi cũng không dễ dàng chết đi như vậy.”A Nghiên hung hăng cắn môi, cắn môi dưới gần chảy máu “Như vậy cầu ngươi nói cho ta, vì sao ta chết, vì sao ta chết đi chính là thiên ý? Đây là thiên ý của ai? Vì sao khiến ta nhớ rõ mỗi một lần phải chết, khiến ta chết đi một lần lại một lần, cái gọi là thiên ý, vì sao muốn tra tấn ta như vậy!” PS tui cũng muốn biết nèNàng khàn khàn hỏi hắn, nói xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ thở hắt chuyện gì, nàng cũng có thể giả ngu, cũng có thể chẳng hề để ý, nhưng duy liên quan đến chuyện sống chết, nàng nhớ tới là không có cách nào thờ sẽ lại không có chuyện gì mà đi tìm chết bảy lần đây! Thậm chí còn lập tức sắp phải chết lần thứ tám!Ninh Phi không trả lời A Nghiên, hắn cúi đầu, bất đắc dĩ nói “A Nghiên, ta đã tận lực, nhưng ta không có cách nào giúp ngươi thêm. Nay ta có thể nói vẫn là câu nói kia, rời khỏi Tiêu Đạc đi.”Hắn nói xong câu đó, xoay người một cái, người đã biến Nghiên nhìn rừng liễu trồn vắng trước mắt, sửng sốt nửa ngày, rốt cục một lần nữa đi tới phòng Đạc sắp đi, hắn phải đi đánh giặc, nàng đáp ứng làm một bàn đồ ăn cho Nghiên xem nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, suy nghĩ nửa ngày, bắt đầu nấu vội trước vội sau, gọi đầu bếp, sai sử đầu bếp nữ, không bao lâu đã làm ra một bàn đồ ăn.”Đem đồ ăn bưng tới cho điện hạ đi.” Nàng ra lệnh.***************************Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy đầy bàn đồ ăn này, cũng có chút kinh ngạc, hắn cho rằng A Nghiên chỉ làm một hai món thôi, không nghĩ tới mới một canh giờ, thế nhưng biến ra một bàn như ngân châm sao sí vây cá thái chỉ sào, đỉnh hồ thượng tố món này rất cầu kì, chế biến từ các loại nấm và rau, ức bò sốt, tô khương bì đản bánh trứng với gừng, trai trát đề móng ngựa cuộn, tôm nõn bích loa, hỏa chủng thần tiên áp vịt thần tiên nướng, mật nước hỏa phương thịt hầm mật ong, trùng thảo phủ lý áp vịt nấu với đông trùng hạ thảo, nùng hương thanh kê thang một loại canh gà, ngưu nãi ma cô thang canh nấm tươi với sữa….Đang nghi hoặc, A Nghiên lại nâng một chén rượu “Điện hạ, ngày mai ngươi đi xa, tuy ngươi thường ngày không uống rượu, nhưng phải uống một ly này, coi như A Nghiên làm tiệc tiễn biệt điện hạ.”Tiêu Đạc giương mắt nhìn, thấy A Nghiên hai mắt ẩn tình, xao động giống như nước ngày xuân, hai gò má đỏ ửng, thật sự là khác hẳn bộ dáng ngày xưa điêu ngoa bốc đồng, ẩn ẩn có cảm giác hồng tụ thiêm hương, ôn nhu hiền lành, hắn nhất thời không khỏi cảm động, gật gật đầu.“A Nghiên, nay nghĩ đến, hai ta ở cùng nhau rồi, phát sinh đủ chuyện, sau này lúc viên phòng có chút vội vàng, ta cũng chỉ cho ngươi danh phận thiếp thất, thật sự là không đúng đối với ngươi. Nay ngươi chuẩn bị một bàn đồ ăn làm tiệc tiễn ta, lại lấy rượu ra, chúng ta uống li rượu giao bôi, coi như —— “Hắn không phải người biết nói chuyện, nói tới đây, ngữ khí ngập ngừng, tai cũng đỏ ửng Nghiên cũng hiểu ý tứ của họ là người có duyên vô phân, dù là nước sữa giao hòa, cũng chỉ là nhân duyên như sương sớm. Hắn nói nàng là tiểu thiếp của hắn, nhưng kỳ thật tiểu thiếp còn có một đỉnh kiệu nhỏ, còn nàng cái gì cũng không cả nàng không cần, hắn cũng không cần, nhưng tình đang nùng, dường như luôn có chuyện gì đó đến ngăn lại tình cảm và hắn kỳ thật trong lòng cũng không có cảm giác an toàn, hắn cũng sợ tính tình quái đản thay đổi thất thường của hắn, còn mình, vẫn sợ cái gọi là thiên thế A Nghiên không nhiều lời, nàng châm hai ly rượu, một ly cho hắn, một ly cho mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn “Tốt, chúng ta hôm nay uống rượu giao bôi.”Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên “A Nghiên, ngươi hôm nay có chút dị thường, đây là thế nào, sợ ta đi sao?”A Nghiên mềm mại ôm hắn, ôn thanh nói “Có chút sợ.”Nàng lẩm bẩm “Ta sợ ngươi rời đi rồi, để lại một mình ta, ở luân hồi nhận hết đau khổ, cầu mà không được, cũng sợ ngươi rời đi rồi, tìm được người khác, từ nay về sau chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc...”Nàng nói cũng là lời thật nhưng hắn lại chỉ cho là nàng buồn chia li, có chút cảm giác bi thương. Bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm nàng, hắn cúi đầu hôn nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước.”Nha đầu ngốc, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì.” Hắn không tin chuyện kì quái này tức hắn nâng ly lên, hai cánh tay giao triền, giống như dây mây và khánh thạch, thực sự đan vào nhau, uống rượu trong chén của đang nâng tay, lúc hắn ngửa cổ uống rượu giao bôi của hai người, trong đầu hắn cũng hiện ra một hình nam tử khí vũ hiên ngang, một nữ tử xinh đẹp như hoa, hai người ở nơi cỏ xanh oanh lượn, lấy thiên địa làm mối, lấy song núi làm khách, lấy lá sen làm ly, lấy suối nước làm rượu, triền miên ôm nhau, uống rượu giao ảnh chỉ chợt lóe lên, lúc rượu trong veo chảy vào yết hầu hắn, hắn muốn nhớ hình ảnh đó cũng đã một mảnh mơ ngon vào họng, bên trong ngọt lành, cảm giác say nồng liệt đánh úp xưa nay không thể uống rượu, dù trên thuyền hoa kỳ thật cũng chỉ lấy trà thay chén rượu vào, hắn đã say.
sủng hậu tìm chết hàng ngày